MTTC chương 54 – 55

Chương 54. Uy hiếp

Editor: ken

——————————-

“Buông ra! Buông ra! Khó coi quá!” Quách Tiểu Bắc giãy ra khỏi cái ôm của Hàn Dương, tuy Hàn Dương đến làm hắn an tâm hơn, nhưng ngữ điệu chiếm hữu của y làm hắn cảm thấy rất xấu hổ.

Hình Bàng không tính vì dù sao anh nhìn nhiều cũng quen rồi, nhưng trước mặt còn có người khác, Quách Tiểu Bắc lập tức đỏ mặt.

Nhưng lời nói của Diệp Linh khiến hắn nghi ngờ. Điện hạ cái gì chứ, hắn không tin, nhưng câu ‘Ngài cảm giác được tôi hả?’ làm hắn hết hồn, chẳng lẽ đối phương biết điều gì?

Đột nhiên xuất hiện hệ thống tang thi khiến hắn luôn nghi ngờ, nghi vấn của hắn hệ thống cũng không trả lời, vất vả lắm mới kiếm được chút manh mối, hắn vừa tò mò vừa sợ hãi.

“Hình Bàng, chúng ta đi!” Hàn Dương nắm tay Quách Tiểu Bắc, gọi Hình Bàng.

“Chờ chút, đám người ban nãy đào được khá nhiều hạch, tôi đi thu lại.” Hình Bàng lọc hết đống tinh hạch trong đống tro xong, bắt đầu tìm tinh hạch ở chỗ mấy người kia. Họ biết rõ những người này có rất nhiều tinh hạch, màu trắng có thể bỏ, nhưng có tinh hạch màu vàng của tiến hóa tang thi, kiểu gì cũng phải lấy. Dù mấy con tang thi họ giết vừa rồi có tinh hạch vàng, nhưng anh không ngại có nhiều hơn đâu.

“Cố gắng như vậy làm gì!” Hàn Dương vội vã rời đi, không muốn Hình Bàng làm mất thời gian, tạo ra vài ngọn lửa đốt hủy thi thể “Thì ra cũng có thể dùng cho người!”

“…… Cậu không biết?” Hình Bàng lau mồ hôi lạnh, không ngờ tên này cuồng thí nghiệm “Đều là thi thể người, thiêu hủy chắc không tốt lắm đâu?”

“Phơi thây ở đây thì tốt?” Hàn Dương xoa cằm suy tư một giây, tiếp tục hành động đốt thi thể của y.

Hình Bàng thở dài, Hàn Dương nói đúng, hơn nữa những thi thể này là do tang thi cào chết, có thể sẽ biến thành tang thi, vậy đốt hết tốt hơn.

Quách Tiểu Bắc bị Hàn Dương ra lệnh giữ khoảng cách với Diệp Linh, giờ hai người chỉ có thể cách nhau hai mét, đành phải nhìn nhau bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

Thi thể bị đốt cháy biến thành tro bụi màu xám trắng, không có màu đen thui như tang thi. May là tinh hạch bị đốt cũng không sao, Hình Bàng thuận lợi gom hết lại.

“A…… Đừng thiêu tôi, tôi còn sống!” Một tiếng hét kinh sợ truyền đến. Người lên tiếng là một người đàn ông nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất, là đội trưởng của tiểu đội đến sau.

“Anh không chết?” Ánh mắt Hàn Dương nguy hiểm nheo lại.

“Không không.” Người đàn ông nơm nớp lo sợ đứng lên, “Tôi giả chết thôi. Đám tang thi chỉ lo đuổi theo bọn họ, không chú ý đến tôi… Tôi và các cậu cùng trở về đi!”

“Được!” Hàn Dương nở nụ cười, mở miệng đồng ý “Anh đi trước, bọn tôi không nhớ đường!”

Quách Tiểu Bắc và Diệp Linh liếc nhìn nhau, vừa muốn nói gì đó, thấy ánh mắt của Hình Bành đành dừng.

Mọi người thu dọn đồ xong, đi theo người đàn ông ra khỏi thành phố, đến ngã rẽ lúc trước họ đi qua, người đàn ông đi trước nơm nớp lo sợ, nhưng cũng không dám quay đầu lại, tất cả mọi người đều lẳng lặng bước đi.

“Được rồi, tới đây tôi nhớ rồi.” Hàn Dương đột nhiên mở miệng, không đợi đối phương quay đầu lại, ngọn lửa trên tay chợt lóe, đối phương biến thành một đống tro.

“Hàn…” Quách Tiểu Bắc vừa định lên tiếng, thấy Hàn Dương quay lại nhìn mình nghiêm túc mà hoảng sợ.

“Có lẽ em nghĩ anh là tên máu lạnh, nhưng người như thế thực sự không thể giữ. Rõ ràng hắn có thể đứng lên chiến đấu, cứ coi như lúc đó hắn sợ đi, nhưng đến khi ba người chúng ta chiến đấu với tang thi lẽ ra hắn phải ra giúp. Đằng này hắn vẫn giả chết.” Hàn Dương dừng một chút, “Hắn nghe và thấy được toàn bộ, nhưng không muốn cho chúng ta biết, có thể thấy chắc chắn hắn đang tính toán điều gì đó, về phần là cái gì, anh nghĩ em cũng biết. Cho nên… Anh không thể để hắn sống, dù em có cảm thấy anh…”

“Không.” Quách Tiểu Bắc lắc đầu, “Anh làm rất đúng, làm đội trưởng, anh phải quyết đoán, chúng ta không thể lưu lại bất kì tai hoạ ngầm nào, tuyệt đối không thể.”

Nghe những lời Quách Tiểu Bắc nói, sắc mặt Hàn Dương ôn hòa hơn, yêu thương vỗ nhẹ đầu Quách Tiểu Bắc xoay người đi tiếp. Hình Bàng nhìn thấy cũng không nói gì, Diệp Linh thì há hốc miệng hoảng hốt nhìn Quách Tiểu Bắc.

Quách Tiểu Bắc rốt cuộc bị nhìn đến phát điên, “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Lần này Hàn Dương dẫn đường loạn hết cả lên, tuy y rất nghiêm túc dẫn đường nhưng vẫn tìm không ra nơi nào với nơi nào……

Đi đường mấy tiếng, sắc trời bắt đầu tối dần, không thể đến chỗ tập hợp chắc hẳn không chỉ có đội của hắn. Lúc trước hơn ba mươi người tính cả họ chia thành năm đội.

Trong đó hai đội bọn hắn gặp được là đội mười người, cũng chính là đội bị diệt toàn bộ, hai đội ngũ này rõ ràng quen biết nhau, nhưng vì che dấu sơ người khác mới chia ra như vậy. Đội xuất hiện sau trong thôn đó, cũng bị giết không còn một mảnh.

Trừ đội ba người Quách Tiểu Bắc, số người trong những đội còn lại không nhiều hơn bao nhiêu, nếu bọn hắn không biết chuyện lần này, chắc chắn sẽ bị đội trường chỉ sai đường, rồi có thể không tập hợp về đại đội được.

Dọc đường không gặp tang thi là chuyện bình thường, mấy người quanh đây chắc đã dọn dẹp hết, mắt thấy sắc trời không còn sớm, tìm nơi chuẩn bị ăn cơm, ăn xong còn phải nhanh chóng tìm chỗ nghỉ lại, nếu không không biết làm sao để vượt qua đêm nay.

“Cậu đợi ở đây bao lâu rồi? Hàng ngày ăn gì?” Hình Bàng đem ba lô đựng thức ăn ra, chia cho mỗi người một phần, lúc đưa Diệp Linh, Hình Bàng Kinh ngạc hỏi.

“Ăn cháo nha…” Diệp Linh cũng kinh ngạc nhìn đối phương, “Trong thành phố đó có rất nhiều lương thực, mỗi ngày tôi lấy một chút ăn, tiếc là không có rau!”

Nói tới đây Diệp Linh lộ ra vẻ mặt thống khổ, cảm giác mỗi ngày ăn cháo khiến cậu chán ớn. Mới đầu còn tìm được chút dưa muối ăn kèm, về sau dưa muối cũng không tìm nổi. Thời buổi hiện đại mọi người sống khá giả, ai còn tự mình đi muối dưa.

“Thật đáng thương!” Hình Bàng thở dài một tiếng, bọn họ coi như tạm ổn, dù ở trong đoàn xe hay ở thị trấn, đều tốt cả. Lúc ba người bọn họ chung đường, ăn uống rất tốt, hoàn toàn không thể tưởng tượng cảm giác mỗi ngày uống cháo ăn cơm trắng không có đồ ăn kèm. Cho dù là lúc ở đoàn xe điều kiện kém, nhưng vẫn có dưa muối hoặc món khác ăn chung với cơm.

“Sao cậu không bị tang thi tấn công?” Hàn Dương và Quách Tiểu Bắc ngồi đối diện ăn bánh mì và thịt khô, đây là thịt khô của họ, chính Quách Tiểu Bắc làm. Tuy bánh mỳ rất cứng, nhưng nhờ Hình Bàng đeo trên lưng mới không đến nỗi lạnh ngắt.

“Tôi cũng không biết…” Ánh mắt Diệp Linh lóe lên một chút rồi cúi đầu.

“Cậu thành thật đi!” Hàn Dương quát, y liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương nói dối.

“Tôi nói thật, tôi thực sự không biết tại sao mình có thể giao tiếp với tang thi.” Diệp Linh liếc nhìn Quách Tiểu Bắc một cái, trong mắt mang theo khẩn cầu.

“Giao tiếp?” Hàn Dương không để ý Quách Tiểu Bắc ngăn cản, tiếp tục truy hỏi, “Nói tất cả cho tôi, nếu không quay về tiếp tục uống nước cháo!”

“… Đừng mà!” Diệp Linh kêu thảm thiết. “Tôi chỉ nói đùa thôi!”

Quách Tiểu Bắc và Hình Bàng run rẩy khóe miệng…

Trước sự uy hiếp của Hàn Dương, Diệp Linh kể lại những sự việc mấy tháng nay cậu đã trải qua. Lúc virus tang thi bùng nổ, cậu bị bắt nhốt trong này, sau đó đám người xung quanh biến thành tang thi, cậu lại phát hiện thì ra mình có thể giao tiếp với đám tang thi đó…

“Quả nhiên cậu là dân thành phố L.” Hình Bàng gật gù, “Chẳng lẽ cậu không có dự định về nhà?”

“… Tôi không biết gia đình mình còn ai không.” Bỗng nhiên trong lòng Diệp Linh dâng lên cảm giác khổ sở, không phải cậu không muốn về nhà, đều do đám tang thi kia, chỉ sợ cậu còn chưa về tới nhà đã phải làm vật tế cho tang thi rồi. “Tuy đám này đều là tang thi, nhưng đã ở với tôi rất lâu…”

“Bởi vì món đồ trên tay cậu?” Hàn Dương khinh thường nhìn cổ tay Diệp Linh. Tuy vẻ mặt Hàn Dương khinh thường, nhưng trong lòng chỉ đơn thuần muốn hỏi. Người kia tuy không tốt, nhưng trong phương diện nghiên cứu tuyệt đối có tiêu chuẩn cao. “Đưa tay lại đây tôi xem một chút!”

Diệp Linh ngoan ngoãn chìa tay ra, Hàn Dương nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cậu, bỗng nhiên cầm đoản đao của mình lên.

“… Anh định làm gì?” Diệp Linh hoảng sợ, tuy cậu không muốn đeo cái vòng này, nhưng cậu không muốn cánh tay của mình cũng đi theo cái vòng…

“Hừ.” Hàn Dương ngẩng đầu liếc Diệp Linh một cái, dùng mũi đao kề vào chỗ nối của cái vòng, cậy ra.

Diệp Linh và Hình Bàng lo lắng nhìn, sợ hỏng mũi đao. Quách Tiểu Bắc trưng vẻ mặt biết trước sự việc, cây đao đã được đưa vào hệ thống rèn một lần, còn lâu mới gãy.

Hàn Dương vừa cậy vừa nhìn, qua nửa tiếng, cái vòng đó chỉ hé ra cái khe nhỏ.

Hàn Dương buông tay, thở dài một hơi, “Hình Bàng anh thử xem.”

Quách Tiểu Bắc cũng quan sát tay Diệp Linh, quay lại muốn nhìn cây đao trên tay Hàn Dương thế nào, lại thấy trên tay Hàn Dương có mấy vết lằn. “Cái này…” Chẳng lẽ vì dùng sức cầm đao nên mới như vậy?

Hàn Dương đổi đao qua tay trái, tay phải duỗi đến bên má Quách Tiểu Bắc, “Thổi cho anh…”

“…” Mặt Quách Tiểu Bắc lập tức đỏ bừng. Làm cái gì vậy chứ!

“Thổi thổi đi!” Hình Bàng vừa tay không bắt đầu vặn cái vòng, vừa cười xấu xa.

“Hình đại ca, em cảm thấy anh sa đọa rồi đó!” Quách Tiểu Bắc không nhìn vẻ mặt thất vọng của Hàn Dương, đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Linh. “Thế nào? Có thể tháo ra không?”

“Chắc là được, gần đây anh cảm thấy sức lực của mình không có chỗ dùng, lấy cái này luyện tập cũng tốt.” Hình Bàng miệng nói rất ung dung, tay lại không hề thả lỏng. Vòng tay theo lực của Hình Bàng dần lỏng ra.

Vòng tay vốn có vẻ cứng cáp, qua trong tay Hình Bàng bị coi thành phế phẩm. Diệp Linh rút tay ra, ra sức vẫy vẫy một chút, “Tốt lắm, an toàn rồi.”

“Thứ này làm gì bây giờ?” Hình Bàng vẫy vẫy phế phẩm trong tay.

“Ném nó đi!” Diệp Linh rất ghét thứ này, nhíu mày nói.

“Không được!” Hàn Dương cầm lấy cái vòng từ tay Hình Bàng, “Tôi muốn nghiên cứu nó kĩ một chút!”

Hàn Dương nói xong, đưa cho Quách Tiểu Bắc. “Giữ cẩn thận.”

“… Ừm.” Quách Tiểu Bắc cầm cái vòng nhét vào trong áo khoác, thực ra là nhét vào trong balo hệ thống.

“Được rồi, giờ cậu hẳn là có thể giao tiếp với tang thi, gọi một đám lại đây giết một chút thử xem.” Hàn Dương thấy Quách Tiểu Bắc cất cái vòng xong, quay đầu nhìn Diệp Linh.

Diệp Linh run rẩy, do dự nửa ngày mới mở miệng nói: “Đại ca, tang thi cấp thấp không thể giao tiếp…” Không thể giao tiếp với anh luôn đó! Nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng, Diệp Linh không dám nói ra.

Hết chương 54.

 

Chương 55. Nhiệm vụ thăng cấp: Tinh dịch đàn ông?

Bốn người ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, dựa theo ý Hàn Dương, đi về phương hướng họ định sẵn. Nhiệm vụ này chỉ có thời gian ba ngày, đoàn xe có còn chờ họ hay không còn chưa biết.

Đường về đi rất nhanh, vì không phải Hàn Dương dẫn đội. Bốn người đều muốn đi nhanh, Hàn Dương thì muốn về tắm rửa, sau đó sai Quách Tiểu Bắc chuẩn bị cho mình một bàn đồ ăn, Hình Bàng vội vã trở về xem có tin của em gái mình không. Diệp Linh tuy không xác định gia đình mình có ai còn sống sót không, nhưng dù sao cũng phải trở về, nếu không lòng cậu không yên. Mấy tháng bất đắc dĩ phải ở đây, nhưng giờ có cơ hội quay về, hiển nhiên sốt ruột, hận không thể lập tức về nhà.

Ba người này nhìn thế nào cũng rất khẩn trương, nhưng không khẩn trương như Quách Tiểu Bắc, thanh kinh nghiệm của hắn sắp đầy rồi, nhưng giờ vì quan hệ với Diệp Linh, không có tang thi nào đến gần hết. Không phải năng lực của Diệp Linh là liên lạc với tang thi, mà vì sau lưng Diệp Linh có một con tang thi theo đuôi. Con tang thi này bọn hắn gặp dọc đường, tiện thể thí nghiệm năng lực của Diệp Linh luôn.

Hàn Dương đi vài bước nhìn tang thi bên cạnh, trong mắt bắn ra ánh sáng nguy hiểm. Không phải y hận tang thi, mà là vô cùng muốn biết trong óc tang thi này chứa tinh hạch màu gì.

Lúc này y thu được kha khá, toàn bộ tinh hạch màu trắng đưa cho Hình Bàng, y thì thu thập tinh hạch màu vàng, còn có mấy viên màu vỏ quýt, y còn có một viên màu đỏ.

Đó là của con tang thi tấn công Quách Tiểu Bắc, sức lực lớn hơn con người vài lần, tốc độ cũng nhanh hơn, nếu y không có năng lực công kích từ xa, chỉ sợ không dễ dàng đối phó với nó. Khó trách y và Hình Bàng mỗi người giết được một con, còn Quách Tiểu Bắc chỉ có thể liều mạng chạy trốn, nếu y không có dị năng, y cũng làm vậy.

Dường như cảm thấy sát khí cực lớn trên người Hàn Dương, tang thi chần chờ một chút, chạy đến chỗ xa Hàn Dương hơn một chút.

Hàn Dương nhìn thấy nhướn mày, kéo tay Quách Tiểu Bắc, “Em xem, tang thi cũng có IQ nha, em nói xem có khi nào còn vài con thông minh như thế không?”

“A…” Quách Tiểu Bắc sửng sốt, hắn vốn đang suy nghĩ chuyện của mình, nghe thấy câu hỏi của Hàn Dương lập tức sửng sốt, giờ hắn sợ nhất có người nói chuyện tang thi với mình, trời mới biết hắn sẽ lỡ miệng nói gì… “Chắc là không có đâu…” Quách Tiểu Bắc cười ngượng.

“Anh cảm thấy có.” Hàn Dương sờ cằm mình, “Có khi còn có tang thi vẻ ngoài giống người, trà trộn trong xã hội, không đúng… Chúng ta cũng có!”

Thân mình Quách Tiểu Bắc run lên. Đây là… nói cho hắn nghe?

“Đừng sợ.” Hàn Dương tưởng mình dọa người ta rồi, buông tay đối phương, vỗ nhẹ đầu hắn, “Có anh ở đây, anh sẽ không để tang thi ăn em.”

Trong lòng Quách Tiểu Bắc dâng lên cảm giác cảm động kỳ lạ.

“… Đầu năm nay tìm được nhóc nô lệ ngoan ngoãn lại biết nấu cơm như em, thực sự khó vô cùng.” Hàn Dương tự hài lòng với sự sáng suốt khoan dung của mình, gật đầu.

“Hàn đại nhân…” Quách Tiểu Bắc mặt không đổi sắc quay đầu nhìn Hàn Dương.

“Sao vậy?” Vật nhỏ này nhất định đang cảm động, sau khi về chẳng những muốn làm đồ ăn ngon cho mình, còn chà lưng cho mình nữa… Đương nhiên, y cũng có thể chà lại cho vật nhỏ…

“Lúc Hàn đại nhân không nói gì vẫn đẹp trai nhất…” Quách Tiểu Bắc nói xong, đi song song với Diệp Linh và Hình Bàng, để lại một mình Hàn Dương ở phía sau vắt óc suy nghĩ mấy lời này.

Cố ý về chậm một ngày, ba người giả vờ vội vã chạy suốt một ngày đêm về đoàn xe. Còn Diệp Linh, trước khi ba người về đoàn xe, để lại cho cậu tất cả đồ ăn vặt trong balo to, còn tìm một chiếc xe đạp đạp về phía thành phố L, có một tang thi cấp cao theo sau cậu, không sợ gặp nguy hiểm. Địa điểm nhiệm vụ lần này không gần cũng không xa thành phố L, đạp xe mấy tiếng là tới rồi.

Ba người Hàn Dương ra vẻ mặt mày xám tro chạy về đoàn xe, đội phó trực ở đó và tiểu đội đã trở về vẫn sốt ruột chờ đợi.

Đương nhiên không đợi bọn họ, mà đang đợi hơn hai mươi người kia.

Nhìn thấy ba người họ, đội phó vội vàng hỏi, “Thấy những người khác không?”

Quách Tiểu Bắc ra vẻ vô tội lại nhát gan, còn sắc mặt hai người Hình Bàng mệt mỏi rã rời, “Không, chúng tôi không gặp ai cả, không tìm được thôn, nhưng gặp rất nhiều tang thi, quá xui xẻo!”

Đội phó vô cùng thất vọng nhìn về phía xa, “Chờ một chút, đến ba giờ họ không quay về, chúng ta… Chúng ta rút lui.”

Đội phó nói rất nặng nề, hắn biết, nhất định bọn họ phải trở về, những người kia có thể đã chết rồi.

Ba người Hàn Dương tuy trong lòng biết rõ đám người đó chết rồi, thậm chí còn chết trong tay họ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, họ không phải là diễn viên nên đành phải giả vờ mệt gần chết, thậm chí còn xin đội phó chút gì để ăn.

Từ trưa đến ba giờ chiều, ba người Quách Tiểu Bắc đối mặt với sáu bảy người yên lặng không nói gì, đội phó vẫn mong ngóng đoàn người, nhưng chờ mãi không thấy ai.

Buổi chiều bốn giờ, ba chiếc xe được lái về đây, nếu họ còn không trở về, chỉ sợ hôm nay không thể vào thành. Cửa thành đúng năm giờ mở cửa, giờ quay về còn kịp, nếu cứ nấn ná quá giờ đóng cửa thành, chỉ sợ hôm nay sẽ phải qua đêm ngoài thành, mà chỉ có vài người bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Đội phó khẽ cắn môi, chỉ huy quay về.

Bởi vì còn quá ít người nên đều ngồi cùng nhau. Ba người Quách Tiểu Bắc đối mặt với một tổ cũng không có thu hoạch gì, hơn nữa tình huống cũng không khá hơn nhóm Quách Tiểu Bắc là bao, đội phó mới không hoài nghi.

Ban đầu hướng đi do đội trưởng chỉ định, họ chỉ đi theo thôi. Còn đội phó e rằng biết rõ mục đích đội trưởng chỉ sai đường, tuy không đến mức ngược lại hoàn toàn, nhưng cố tình chỉ sai như thế chắc chắn sẽ không thấy thôn xóm gì. Bọn Quách Tiểu Bắc trùng hợp đụng phải đám người đó, nếu không căn bản không tìm được nơi này.

Dọc đường về ngột ngạt, ô tô chạy hết tốc lực, cuối cùng về đến cửa thành trước khi đóng cửa.

Lúc vào thành, đám Quách Tiểu Bắc có hơn chục người, cả lái xe và đội phó cũng phải kiểm tra theo quy định. Nhưng vì họ đều gia nhập căn cứ rồi nên không cần xếp hàng theo thứ tự và cách ly ba ngày như người khác.

Sau khi bước qua cổng căn cứ, ánh mắt Quách Tiểu Bắc sáng ngời, Diệp Linh đang đang đứng giữa đội ngũ, nhìn thấy hắn lặng lẽ nháy mắt, rồi lập tức ra vẻ không quen, hờ hững quay đi.

Trong lòng Quách Tiểu Bắc có chút vui mừng, tuy hắn có chút hoài nghi với sự tồn tại của Diệp Linh, nhưng khi nhìn trên bản đồ, Diệp Linh chắc chắn là người. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Diệp Linh, có lẽ cậu hay nói đúng hơn là hệ thống trên người cậu có cảm ứng đặc biệt, nếu không sẽ không nói ra mấy lời đó.

Đương nhiên, Hàn Dương nhìn thấy hết tất cả sự việc, trong lòng tuy không thích, nhưng nghĩ đến lúc Quách Tiểu Bắc bảo mình đẹp trai hơn, y quyết định bỏ qua không truy cứu trách nhiệm.

Kiểm tra xong, ba người Quách Tiểu Bắc trở về chỗ ở, bởi vì ngồi trong xe rất xóc nảy nên mọi người rất mệt. Hàn Dương nhìn Quách Tiểu Bắc bơ phờ, rất khoan dung để yên cho hắn, ba người mua chút bánh mỳ và thực phẩm được nấu chín ở điểm bán đồ, cố gắng ăn một chút rồi tắm rửa đi ngủ.

Quách Tiểu Bắc mệt muốn chết, cả một buổi sáng phải cuốc bộ, chiều thì ngồi trên xe, hắn đã nôn một bãi rồi. Giờ tuy thân thể rất khỏe mạnh nhưng tinh thần vẫn mệt mỏi, nằm trên giường, vào hệ thống chỉnh lý balo và nhận nhiệm vụ trước khi ngủ như mọi khi.

Lần chỉnh lý này chỉnh ra một chuyện khiến Quách Tiểu Bắc vui vẻ.

Hắn vốn tưởng còn thiếu một ít kinh nghiệm, phải chờ lần ra ngoài tiếp theo mới thăng cấp được, không ngờ trên màn hình hiển thị nhiệm vụ chưa hoàn thành thế mà lại lẻ loi một nhiệm vụ hoàn thành, là do vị trí khuất phía dưới nên hắn không để ý đến.

Quách Tiểu Bắc vui mừng, nhận thưởng nhiệm vụ này xong hắn có thể lên cấp mười!

Nhanh chóng nhấn vào nhiệm vụ, toàn thân Quách Tiểu Bắc có một cảm giác không thoải mái. Đồng thời bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống:

Đinh.

Nhiệm vụ chính [Đạt đến cấp mười] đã hoàn thành.

Thưởng nhiệm vụ: kinh nghiệm 200, tiền tài 1000, điểm sinh tồn 50. Kỹ năng bất kỳ được mở: Ám khí. Nước ngọt mười chai, bánh gato mười cái.

Tốt quá, rốt cuộc cũng lên cấp mười, còn mở ra được kỹ năng ám khí. Quách Tiểu Bắc vui mừng nghĩ….

Đinh.

Nhiệm vụ chính [Tinh o dịch đàn ông], yêu cầu nhiệm vụ trong vòng mười ngày lấy được tinh o dịch đàn ông, không giới hạn cách thức.

Nhiệm vụ hoàn thành trước thời hạn không tăng thêm kinh nghiệm.

Khen thưởng nhiệm vụ: tặng một bậc kinh nghiệm, tiền tài 10000, điểm sinh tồn 200, tặng một viên đá tiến hóa (ngẫu nhiên từ cấp một đến cấp năm).

Cưỡng chế nhận nhiệm vụ chính, nhiệm vụ thất bại tụt xuống cấp chín, sau khi lên cấp mười lại tiếp nhận lại nhiệm vụ.

……. Vui vẻ sớm quá!

Quách Tiểu Bắc bị tin tức của hệ thống làm chấn động đến tỉnh ngủ, chưa kịp phấn khởi khi nhận được kỹ năng ám khí, đã bị điều kiện hà khắc dọa đến đổ mồ hôi lạnh.

Không thăng cấp được bị tụt cấp còn chưa tính, thế quéo nào mục tiêu nhiệm vụ lại là tinh o dịch? Tinh o dịch! Tinh o dịch! Một thằng đàn ông như hắn móc đâu ra tinh o dịch của người khác… A a a a a….

Quách Tiểu Bắc ôm đầu không tiếng động gào thét, để hắn chết một cách thung thướng không được à….

Sau khi điên xong, Quách Tiểu Bắc bình tĩnh lại. Dù sao, sự việc đã đến nước này, hắn chẳng còn cách nào khác. Nếu không thì chỉ có nước lặp đi lặp lại tình huống này thôi.

Với thực lực hiện tại nếu hắn không thăng cấp sẽ biến thành vật cản, cuối cùng bị quẳng đi, lại còn bị phát hiện thân phận tang thi, bị Hàn Dương cười gằn chọc thủng đầu móc ra viên tinh hạch chẳng biết là màu gì…

Quách Tiểu Bắc bỗng nhiên muốn khóc, Hàn đại nhân… Hàn Đại nhân… Hắn không muốn bị y chọc thủng đầu đâu….

Nghĩ đến chuyện cuối cùng phải chết trong tay Hàn Dương, sau khi Hàn Dương lấy tinh hạch của hắn, vứt thi thể hắn sang một bên, giống như xác tang thi khác bị vứt bỏ, Quách Tiểu Bắc lập tức cảm thấy khó chịu, ruột gan co rút đau đớn không nói thành lời…

Nếu có ngày như vậy, thân phận tang thi của hắn bị vạch trần, thà hắn chết ở nơi không ai biết còn hơn chứng kiến Hàn Dương và Hình đại ca hắn coi như bạn bè, đối xử với hắn như với những tang thi khác…

Hết chương 55.

Chương 52 – 53

Chương 56 – 57

 

 

Tagged:

6 thoughts on “MTTC chương 54 – 55

  1. MTTC chương 52 – 53 | Vườn Quốc Gia Tháng Bảy 10, 2016 lúc 2:57 sáng Reply

    […] Chương 54 – 55 […]

    Thích

  2. Lee Young Ki Tháng Bảy 10, 2016 lúc 5:28 sáng Reply

    Tinh – dịch! :))))))
    Lấy như thế nào đây :)) Cho vào cốc rồi bỏ vào balo hệ thống hay này nọ í é :))
    P/s: Lặn lâu mà sao ít chương thế này Ò.Ó Hừ hừ

    Đã thích bởi 2 người

  3. MTTC chương 56 – 57 | Vườn Quốc Gia Tháng Bảy 10, 2016 lúc 8:10 sáng Reply

    […] Chương 54 – 55 […]

    Thích

  4. jahanchan07 Tháng Tám 3, 2016 lúc 8:11 sáng Reply

    Ad có weibo của tác giả không? Cho mình xin :v

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này